Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

A CU DỊ TRUYỆN

Thân chào các bạn, những khách giang hồ mê chuyện hoang tưởng của Nhất Nam. Từ hôm nay, Nhất Nam xin chép lại một câu chuyện mà Nhất Nam đã được thầy Ngớ Ngẩn tặng cho. Sách được nhà xuất bản Trò Đời , ấn hành từ những năm một ngàn chín trăm hồi đó nên nguyên gốc chỉ có ở đây. Ai muốn đọc vui lòng đăng ký và chịu khó ghé mỗi ngày, nhớ giới thiệu thêm bạn bè vào cùng xem. Rảnh thì tham gia bình phẩm cho vui để trả công cho người chép! 
Xin chân thành cảm ơn! 

                                                  A CU DỊ TRUYỆN Chương I - RA ĐỜI

Vào cuối đời nhà Thanh, đầu triều đại Trung Hoa dân quốc bên Tàu, có chàng AQ vốn là bần cố nông, không được ăn học ngày nào nên ngoài làm thuê cuốc mướn thì chỉ biết ăn với nhậu. Nhân cái buổi nhiễu loạn mà tham gia phong trào "cách mẹ cái mạng nó đi". Hí hửng với cái oai anh hùng dù chả biết gì về "cách mệnh", cái dốt, cái ngu, cái ham vui khi cuốn theo "cách mệnh"  rồi trở thành kẻ vừa tham vừa ngang ngược, kết cục bị tù tôi rồi bị xử chết chỉ vì chuyện cỏn con vớ vẩn. Đến lúc chết còn chả kịp hiểu cái tội mình là gì. Trước khi chết dưới lưỡi đao của đám đồng chí "cách mệnh" giờ đây quay sang cách cái mệnh của mình. AQ nhắm mắt thầm cầu xin kiếp sau đầu thai được ăn học tý cho đỡ nhục.
Thương xót cho AQ vì ngu mà chết, Thượng Đế hiên ra hỏi:
- Nhà ngươi muốn kiếp sau thế nào ta sẽ ban cho? AQ mừng quá, lại thấy lưỡi đao sắp vung lên nên vội nói:
- Cho con xin đầu thai vào nhà có học.
- Ừ, ta sẽ ban cho như ý! Thượng đế đáp lời đầy bao dung. AQ vụt nhớ cái lúc theo "cách mệnh", có thằng ăn học tý chút, được làm quan to, nhưng có con vợ đẹp lại mê thằng hoạn lợn đẹp trai nên định bụng xin thêm cho mình được khôi ngô tuấn tú, đặng kiếp sau tha hồ chọc ngoáy cho sung sướng. Thấy AQ ra chiều còn nghĩ ngợi, Thượng Đế sợ trễ mới hỏi:
- Sao nhà ngươi chỉ xin đầu thai nhà có học mà không xin cho mình có học? AQ giật mình ngước lên thì thấy đao phủ đã vung đao lên quá đầu chuẩn bị chém. Hắn hoảng hốt vội nói:
- Cho tôi x..x..in.. xin th..êm .. tu... tu.. tú..! Nói được đến đó thì cái miệng của AQ chỉ còn ngáp ngáp vài cái vì đao đã hạ, đâu quay lông lốc. Xác một nơi, đầu một nẻo.
Thượng Đế thấy vậy thương lắm! Nghe cái "tu.. tú.. tú" gì đó thì lại nghĩ chắc hắn xin học tới tú tài. Nghĩ cái kiếp bần cố nông của AQ kiếp này, kiếp sau được vậy thì cũng đã là phúc lớn nên cũng tạm yên lòng. Quay lưng định về Trời làm phép thì vô tình đạp trúng cái đầu của AQ, khiến linh hồn AQ giật thót bay vút đi mất dạng.

Linh hồn AQ sau cú đạp nhầm, bay tít qua xứ Còm tận mãi phương Nam xa xôi, đầu thai  vào một nhà kia, khi vợ chồng sinh ra một đứa bé trai vốn lá AQ đầu thai chuyển kiếp, không biết vô tình hay duyên nợ mà đặt cái tên cho nó là A Cu.
A Cu  nhờ Thượng Đế ban ơn mà xuất thân khá hơn kiếp trước của mình là AQ. A Cu có ông bố vốn là kẻ chăn trâu, lừa được con gái lão chủ nên được bố vợ nuôi ăn học, lớn lên có tỳ danh khoa bảng mà có tiền nuôi A Cu cũng đến được cái bằng tú tài. Coi như sở nguyện của AQ khi xưa đã đắc thành như ý.

A Cu sinh ra cũng như bao nhiêu đứa trẻ khác, nhưng cũng có chút ít đặc biệt vì mang theo chút cái duyên nợ của kiếp trước, nên dù ăn học tới tú tài chứ ngôn từ, chữ nghĩa nhiều khi cũng lắp bắp, sai chỉnh tả gần giống bị líu lưỡi trước lúc chết. Sẵn cái gốc từng làm "cách mệnh" mấy ngày từ kiếp trước,  A Cu cũng nhiều duyên nợ gặp gỡ, tiếp xúc với đám giang hồ thảo khấu xứ Còm, lẫn cả những anh hùng hào kiện đang hăm hở xả thân trong thời loạn lạc.
Có điều, chắc cái ham muốn được "sung sướng" chuyện đời cũng ám trong đầu nên thuở thiếu thời, lớn lên đi học, từ trẻ trâu thành cậu tù tài thì A Cu cũng chỉ khoái tụ tập bạn bè bờ bụi để tí tởn chứ cũng chẳng chú ý hay biết gì đến thời cuộc.



Có lẽ cái ước nguyện được "sung sướng" kia sẽ níu giữ A Cu thành một cậu tú với một cô em nào đó rồi yên bề gia thất. Nếu như  không có cái biến cố cha của A Cu vì buồn tình khi mẹ A Cu chết trẻ, nhất thời mất đi người vợ tay ấm má kề, cha A Cu sinh ra đổ đốn thành kẻ nát rượu. Làm quan mà tối ngày ngất ngưởng say nên có đận lên cơn đánh chết người vô tội. Triều đình xứ Còm tước sạch mọi bổng lộc, chức quyền.. khiến cho gia cảnh nhà A Cu đang yên lành thành, danh giá ra tứ tán mỗi người một nơi. A Cu cũng phải từ giã quê hương, từ giã bạn bè ong bướm.. phiêu bạt giang hồ từ đó.
Có chút vốn chữ nghĩa trong bụng, A Cu tuy phiêu bạt nhiều nơi nhưng chiêu trò kiếm cơm thì cũng chỉ đủ để qua ngày. Càng lớn, càng đi.. A Cu càng ham, càng thích, nhưng trong lúc gia cảnh li tán, A Cu thèm gì cũng chỉ biết lấy mắt nhìn chứ để đâu mà giành được. Đâu đó trong tiềm thức, A Cu bắt đầu nghĩ tới cách tìm đường lập thân chốn quan trường chứ hết trông chờ vào người cha nát rượu.
Cái gian hùng kiếp cũ học mót lúc theo cách mệnh giờ đây trở về trên bản chất của A Cu đủ đầy nhất.! Mọi chiêu trò đều được A Cu phát huy áp dụng hết thảy. Từ nịnh bợ quan lại, bạn hữu trong chốn quan trường của cha mình, tới mon men lừa tình ông lớn bà bé, lừa bạn hại người.. Nhưng cái xứ Còm tuy nghèo khó, một ách hai tròng nhưng nhân tâm ít nhiều vẫn còn nên các chiêu trò của A Cu chả giúp được gì (!) Bất mãn  cực độ. Trong cơn túng bấn cùng quẫn, A Cu đành đi làm bồi bàn cho đám thương buôn phiêu bạt chân trời góc bể.

Một ngày kia, Thượng Đế đang ngồi đọc truyện tiếu lâm kinh dị để thư giãn, chợt nhớ tới AQ thuở xưa nên vội vớ cái gương thần, định bụng nhìn xem AQ ngày nào bây giờ ra sao. Vô tình gạt rớt một cuốn truyện kinh dị rớt xuống trần gian. Ngài nhìn thấy AQ giờ là A Cu đang co ro trong đói lạnh, rách rưới bởi nghèo hèn, lòng có chút thương cảm. Lại nhìn thấy cuốn sách đang rơi lơ lửng giữa trời mới phẩy tay đưa đến chỗ A Cu nằm. Định bụng là cho A Cu đọc chơi cho đỡ buồn rồi sẽ tính cách giúp A Cu thế nào cho tiện.
A Cu lúc này sức tàn lực kiệt, nằm co ro ôm cục đất trong lòng, cố dằn cái bụng cho đỡ đói lạnh . Bỗng đâu bị cuốn sách từ không trung rơi trúng đầu thì quơ lấy mà xem. Thấy trên cái tựa có chữ M.. L.. gì đó, đọc không ra thì lại đoán là "móc..l.." thì mừng quá ! Cái máu sung sướng trong người chạy rần rần trong huyết mạch, nổi lên như sóng biển ngoài khơi trong cơn bão tố khiến hắn nhảy cẫng, la toáng lên mừng rỡ:
- Đây rồi! Nguồn sống của ta đây rồi! Con đường sung sướng của ta chắc chắn chỉ có cái này mới giúp làm sướng cái thân Cu này đây!
Nén đói, nén lạnh, A Cu ngấu nghiến đọc cuốn sách trên tay. Những hình ảnh ma quái, những chiêu trò lừa mị  gạt người để cướp bóc, hãm hiếp chém giết, vơ vét cho mình. Nhất nhất đều khiến A Cu bị cuốn hút đến mụ mị.. A Cu càng đọc càng mê, cứ tưởng đó là cẩm nang thần thánh gì đó, chứ chẳng thể nào biết được đó chỉ là trò tiêu khiển của Thượng Đế lúc rảnh rang!
Phần Thượng đế, đúng lúc chưa kịp suy nghĩ cách an bài cho A Cu thì Hoàng Hậu tới mượn cái gương để nghía lại nhan sắc. Tồi Hoàng Hậu lại  tỉ tê trò chuyện gió mây nên Ngài quên tiệt A Cu với cuốn sách nơi hạ giới.

Nơi nhân gian, sáng ngày A Cu được mấy người đi ngang qua đường, tưởng A Cu là ăn mày nên thương tình cho mớ bánh mỳ với ít xu lẻ, tạm qua cơn bĩ cực. Hắn hăm hở mang cái cẩm nang vừa nhặt được từ Trời, quay về xứ Còm mưu việc lớn.
Xứ Còm lúc này có rất nhiều kẻ giang hồ cũng đang trong lúc quẫn bách tột cùng, nên A Cu nhanh chóng tìm được cho mình một đám lâu la, khi thì đi cướp bóc, lừa đảo, khi thì chau chuốt giả dạng đi dụ khi con gái thiên hạ ăn chơi. Dần dần A Cu và băng đảng của mình cũng có chút dư giả để ăn chơi hú hí.
Vốn biết rõ các trò lừa thầy phản bạn, rất dễ có trong chốn giang hồ, những hiểm nguy trên con đường của mình. A Cu tỏ ra rất lọc lõi,  riêng cái chuyện gái gú thì hắn giấu biệt. Vợ con tuy nhiều nhưng chỉ vài đứa đàn em thân tín nhất mới biết chút ít nhờ những khi hắn sai đi hẹn hò hay đưa đón lại gặp hắn để chơi trò tính tỉnh tình tang. Trong nhóm thì hắn là thủ lãnh, quyền uy tối thượng, ngoài đời thì hắn vẫn là một gã tú tài đang đắc thế, đạo đức hơn người nhờ các mánh khóe hắn học được từ ma quỷ trong cuốn sách kia.

Thế thời thịnh suy vô thường, khi loạn lạc thì chó nhảy bàn độc cũng là lẽ thường. Cái mà  A Cu không ngờ chính là trong lúc hắn mượn cớ đi lo "đại sự" để một mình du hí, gái gú nơi này nơi kia. Đám đàn em xứ Còm lại may mắn giành dược lợi thế sau những cuộc thư hừng với băng nhóm khác  nhờ chính các thủ đoạn ma quỷ mà hắn truyền lại.
Thời gian thấm thoát qua đi, Cậu tú A Cu giờ sắp thành ông lão sau những ăn chơi trác táng, sau những chuyến vào tù ra khám bởi nghề trộm cướp.
Rồi một ngày kia, xứ Còm đại loạn, ngoại bang nhảy vô giành giật đấu đá lẫn nhau. Triều cương nghiêng đổ, đám lâu la của  A Cu tranh thủ nổi nên, lúc đầu cũng nghĩ chỉ là xông vào chốn cung cấm, chém giết cướp bóc để kiếm tý. Không ngờ dân chúng vốn đang nghèo đói  ùa theo cướp bóc quá đông, cuộc chém giết lại rơi vào hệt như cái cảnh thời "kách mệnh" mà AQ kiếp xưa từng gặp. Sau cuộc cướp bóc, dân chúng lại tưởng công đầu do băng đảng của A Cu mà nên, liền tung hô ầm ĩ. Khen tặng hết lời.
Chiếm được triều ca, đám lâu la rước A Cu về đặt lên ngôi Hoàng Đế. Bỗng chốc chễm trệ trên ngai vàng (!) Chả khác chi chuyện thằng Chúa Chổm nhờ đụt mưa bằng cái nồi đất che đầu mà được lên làm Vua trong câu chuyện cười xứ Còm truyền khẩu! Đẩy đưa  A Cu và đảng cướp vào bước ngoặt vô tiền khoáng hậu, nhất thế huy hoàng.


....
Đến đây.  A CU DỊ CHUYỆN tạm dừng khúc thứ nhất. Đoạn 2 sẽ kể tiếp đoạn A Cu làm Vua, đám lâu la tiếp tục nghề cướp thế nào khi chễm chệ ngôi cao quyền lực, hồi sau sẽ rõ. Bà con nào rảnh ghé xem vui lòng đoán thử coi trúng trật đến đâu cho vui nhé !

Bài đang cùng chủ đề:

A CU DỊ TRUYỆN Chương 2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét