Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

A CU DỊ TRUYỆN Chương 2 - Thiện ác đáo đầu.

Bài cùng nội dung:
Chương I - RA ĐỜI

Sau khi bỗng nhiên một bước thang mây, từ cậu tú giang hồ khắp xứ. A Cu vội vã thay tên đổi họ, nhằm giấu đi cái quá khứ thật, sai đàn em thêm thắt vào đó một chút huyền bí, tô thêm vài ý tưởng "kách mệnh" mà hắn cứ láng máng trong đầu nhưng chả biết đã gặp ở đâu.
Cái bản chất AQ trong tiềm thức nhiều khi trỗi dậy, khiến A Cu có đôi lúc có những hành vi tưng tửng của một anh nông dân, lúc lại giống một đấng quân vương đầy bình dị, yêu thương, gần gũi vơi dân chúng. Cái vô tình thành cái hữu tình, dần dân chính cái tưng tưng ấy lại giúp A Cu  ngày càng được nhiều thần dân xứ Còm tin yêu, bái phục. Giang hồ hào kiệt thấy vậy thì nghĩ A Cu là chánh vị vương thần nên kéo về giúp sức ngày càng đông.

Chuyện triều chính, lúc đầu A Cu cũng thấy choáng, nhưng sau nhờ quần hùng thiên hạ kéo về mỗi lúc một đông. Chúng ra sức chia chác, tranh giành nhau mỗi người một việc thành ra A Cu quân vương gần như chả phải lo gì ngoài mấy chuyện nghi lễ cung đình với ăn chơi. Đám quần thần trước là đàn em trong đảng cướp thì giờ chiếm giữ những chức quan to nhất, trọng yếu nhất, đám ăn theo thì  vốn cũng sinh thời loạn lạc, ăn học chả mấy kẻ ra hồn, lo lót nịnh bợ mà chen chân vào được cái ghế châu huyện, phủ, nha thì ngày đệm cặm cụi nghĩ cách kiếm việc mà làm. Chẳng dám chểnh mảng. Trước là để cố chứng tỏ tài năng đặng chia chác bổng lộc triều đình, sau là để tỏ lòng tôn kính với A Cu, thần tượng của mình.

Sau những ngày bận rộn ban chiếu bổ nhiệm quan quân, xắp đặt công việc quốc sự chủ yếu là thấy thiên hạ sao thì làm theo vậy, A Cu hết việc nên tự nhiên chả biết làm gì thêm, ngày ngày xong buổi chầu thì  lượn ra lượn váo tưới hoa ngắm cá cho hết ngày giờ. Nhất nhất mọi sự cứ theo những gì  A Cu đọc được trong sách và  các ý kiến của triều thần xứ Còm mà gật, thấy trình thì ký. Coi như xong việc..
Hàng ngày, cứ phải ra góp mặt làm lễ thiết triều, nghe tâu với bẩm, mãi cũng nhàm. A Cu lui về cung riêng của mình để tận hưởng những vui thú đế vương với đám cung tần mỹ nữ riết cũng chán. Nhưng việc ẩn mình nơi cung cấm cũng có cái lợi của nó. Vừa được thỏa mãn, vừa có cái hay là giấu được cái lỗ hổng dốt nát trong đầu mà một ông vua lẽ ra phải có. Cuộc sống là vậy, một ông vua làm nên lịch sử đôi khi chả cần phài giỏi giang gì. Chỉ cần có được đám triều thần một lòng làm việc thì công danh vẫn huy hoàng rực rỡ như ai thôi ! Có điều, ở đời làm người thì ai ai cũng có những riêng tư phàm tục. Nhất là khi có trong tay quyền uy lẫn tiền bạc, không nhiều thì ít cũng sa đà vào những ham muốn bản thân, đấy cũng là lẽ đương nhiên. Lịch sử từng kể lại bao kẻ vương đế tham tàn. bạo ngược, thậm chí có kẻ giết người vô tội làm thú vui để thỏa mãn cái phần đời chỉ còn một nửa là cữ "con" không có chữ "người" phía sau (!)
Với A Cu thì chủ yếu cái ham muốn có cái danh   và có được quyền lực để thỏa mãn cái tôi ở trên thiên hạ, còn riêng tư thì cũng chỉ loanh quanh chuyện tí tởn với đám đàn bà khi trong cung, lúc ngoài dân gian thôn dã mà thôi,. Đôi lần thăm viếng xã giao với  lân bang,  A Cu lại tranh thủ tìm chút cái mới mẻ gọi là "đổi món". Chứ bạc tiền thì kiếp trước AQ chỉ cần đủ ăn nhậu nên kiếp này tuy tiền bạc đầy rương, hắn lén lút đem cho đám con rơi vợ rớt hết. Bởi thế nên lúc nào cũng thấy hắn là ông Vua nghèo, không mấy ai biết.

Kể ra thì như thế với dân xứ Còm, quen cảnh thân nô lệ ngàn đời thì vẫn, không đến nỗi tệ cho lắm.
Nhưng A Cu không ngờ, chuyện gái gú "ăn quen nhịn không quen" càng ham hố thì càng không dứt ra được. Triều chính không quán xuyến nên đám đàn em trong triều đình tranh thủ lợi dụng,. Tư tung, tự tác, làm trằm ngàn chuyện bại hoại, tàn ác.. Khiến dân chúng xứ Còm vừa thoát ách nô lệ chẳng bao lâu lại rơi vào cái kiếp trâu bò trăm cay ngìn đắng. Bị lòe bịp, bóc lột thậm tệ nhưng cứ tin là còn A Cu nên cắn răng làm lụng, cung phụng cho triều đình.
Thanh niên xứ còm xả thân bỏ mạng bới các cuộc chiến tranh giành quyền lực không biết bao nhiêu mà kể. Mồ hội, công sức lao đông của muôn vạn dân xứ Còm làm ra bao nhiêu bị vơ vét hết bấy nhiêu Cảnh bần hàn đói khát vẫn tràn lan nơi này nơi kia. Thật không bút mực nào tả xiết !





Sự đời vốn dĩ nếu cứ yên ổn theo một bề thì loài người đời đời dễ có tai ương? A Cu sinh đúng nhằm thời loạn, lịch sử đổi dời, vô tình chọn A Cu  đạp nhầm cái mệnh thiên tử mà đắc thành nghiệp lớn. Dân chúng xứ Còm vốn đang nghéo khổ, được dịp hôi của mà nghĩ đảng cướp có công rồi tôn vinh lập quốc. Cái yên bình thời đầu của chế độ nào chả ít nhiều tạo ra miếng cơm bát cháo. Chế độ của A Cu nhờ vậy cũng yên ổn chả gặp khó khăn gì lớn.
A Cu cứ thế an nhàn hưởng thụ, cái máu mê trần tục thời trai trẻ được thỏa sức. Với ngai vị hiện tại, đương nhiên A Cu quên tịt những bóng hồng từng qua lại trước kia bởi giờ nhan sắc đã tàn phai theo ngày tháng.Cung tần mỹ nữ thì được đám quần thần ngày ngày cung phụng từ khắp nơi nên thích cô nào thì "ngự thụ" xong thay cô khác. Thành thử mấy cô trước đây từng gá nghĩa với cậu tú A Cu thuở còn lưu lạc, hàn vi đành ôm hận nuôi con. Than trời trách đất khi biết A Cu giờ đây nhất mực cao sang mà quên tình bạc nghĩa.
Những oan khiên từ lối ăn chơi vô độ của A Cu, những chiêu trò thay đen đổi trắng để che dấu cái bản chất thật lẫn cái ngu tối phàm tục được đàn em của A Cu thêm thắt vào ngày càng nhiều nên oan khuất dần cũng tới tai Thượng Đế.



Một ngày kia, khi Thượng Đế thức giấc sau một đêm buồn bực bởi rắc rối mà Ngài không biết ở đâu đó trong lòng. Nhìn xuống trần gian, Ngài giật thót khi thấy A Cu hôm qua giờ đã là ông Vua xứ Còm thì chợt hiểu ra ngay mọi chuyện. Tức giận vì thấy một kẻ bần hàn, có cơ may hưởng phước mà không biết tu tâm làm việc ích nước lợi dân mà lại kết bạn với ma quỷ, tụ tập âm binh cô hồn để hại người. Bấm tay thì biết đã không thuốc chữa nên Ngài quyết ý phải trừng phạt triều đình của A Cu, hòng cứu giúp con dân xứ Com đang khổ sở, tránh cho dân xứ Còm đang bị đầu độc học theo con đường ma quỷ.  Lại thấy dân chúng xứ Còm đang lầm lũi kéo nhau đi vào một hẻm núi lạnh lẽo, âm khí đen đặc như những kẻ mù đang bước dần đến vực thẳm thì lòng dạ càng rối. Sự đã cấp bách lắm rồi, Thượng Đế vội vã triệu tập chư tiên quần thần lại hỏi:
- Các khanh có biết chuyện xứ Còm nơi hạ giới ra sao không?
Thái thượng Lão Quân thưa.
- Dạ bẩm, có biết ạ!
- Các ngươi  biết nhưng có biết thằng A Cu là thế nào không mà để nó lên làm Vua ? Ta lại không thấy tấu sớ nào tấu trình là sao?
Nam Tào thưa:
- Bẩm Thượng Đế ! Đến giờ thần vẫn chưa tìm ra Vua xứ Còm là ai ạ.
- Sao lại thế?
- Dạ bẩm! Chiếu theo cái lỗ tai Thiên lý nhĩ của thần thì A Cu trước khi làm Vua có cả trăm tên, chả biết tê  nào là thật, tên nào là giả. Cho quân lích xuống xác minh thì nó toàn ở trong cung, núp sau váy đàn bà nên quân lính không tiếp cận được. Đàn bà xứ Còm ghê lắm, hung dữ lắm ạ.. thấy thiên binh thiên tướng nhà Trời  là vén váy lên tuyên bố còn cái dây cột quần cũng đánh nên... nên..
- Không được! Không được! Loạn rồi, loạn rồi! Mau mau nghĩ cách dẹp cái triều đình xứ Còm kia ngay! Chúng đang dẫn dân chúng xứ Còm xuống Địa ngục kia kìa!
Thượng Đế hậm hực đi qua đi lại, Tiên nữ quạt mỏi tay không thấy bớt nóng.. Ngài quay qua họi  Thái thượng Lão Quân.
- Ông  phải điều tra gấp, phải nghiên cứu làm sao dẹp cái triều đình đó đúng qui trình cho ta!
- Dạ bẩm Ngọc Đế! Bọn này đông lắm! Để thần từ từ nghĩ cách, giết một lần không có chỗ chôn đâu ạ.
Thượng Đế quay  qua Bắc Đẩu.
- Thế còn ông thì sao?
- Bạ bẩm ! Chiếu theo thiên mệnh thì A Cu không phải là Vua ạ. Vì có mấy tia linh khí đế vương bị chết cả rồi. Tay này không thấy thần tướng, không thấy có long mạch từ -dòng dõi nào cả. Theo ý thần là cứ cho A Cu đi trước rồi từ từ xử đám quan quân sau. Nhưng lúc nào trên đầu cũng có âm khí ma vương che đỡ nên thần cũng bó tay ạ.
- Hừ, các người quản việc mà hèn kém quá! Thấy nó không phải dòng dõi con cháu của ta thì  kêu Thiên Lôi đánh chết nó đi, chứ sao để đến giờ này?
Thiên Lôi lật đật tâu:
- Tâu bệ hạ, Thần rình đã lâu, nhưng lúc thần thức canh thì hoặc là thấy nó chân không tới đất, cật chẳng tới trời, hoặc là xung quanh nó toàn đàn bà lương thiện bị hắn chiêu nạp làm tỳ thiếp nên chưa ra tay được!
- Thế nó không đi đâu bao giờ phỏng?
- Dạ có.. nhưng hình như ma đưa lối, quỷ đưa đường, nó đi toàn lúc thần ngủ ạ !
Chư tiên cười ồ, Thượng Đế hậm hực.
- Thế các ông khác thì sao? Đứng đó cười hả?
Diêm Vương tâu.
- Tên này không tên họ chắc chắn nên không biết gạch tên nào trong sồ Nam Tào ạ.
Long Vương nói.
- Tôi chờ nó xuống nước mà nó toàn tắm chậu!
Qủy vương nói.
- Nó học theo sách của thầy tôi nên tôi không làm gì nó được !
Thượng Đế giật mình.
- Sách nào cảu thầy ngươi?
- Dạ bẩm! Chính là quyển sách khi tôi thần phục Ngài đã đưa cho Ngài đọc giải trí đó ạ!
Thượng Đế vỗ gối .
- Thôi chết ta rồi Trời ạ!
Chư tiên nghe Thượng Đế kêu trời thì lại bụm miệng cười, không còn ý kiến gì nữa.
Đúng lúc ấy thì Qủy diện Ma Nữ tới. Mụ cười khanh khách rồi nói.
- Nếu Ngọc Hoàng Thượng Đế chịu cho ta theo tiên giới, cho ta một cái miếu thờ thì ta sẽ có kế lo vụ A Cu !
Cả triều đình Thiên giới kinh ngạc, bán tín bán nghi. Chưa biết Qủy Diện Ma Nữ có kế gì, số phận A Cu sẽ ra sao, hãy chờ xem phần sau (nếu không biết thì đừng thắc mắc).


...............

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét