Ngày cuối tuần, nhà em đi lang thang các vỉa hè hóng hớt tý. Xin góp nhặt mấy chuyện xung quanh mối tềnh quân-dân-đoảng thập niên thứ 2 của thế kỷ 21.
Chuyện biên cương với láng giềng... mẻ (!)
Ngồi trên xe đi dọc .. bin giới. Hắn ngó qua bên nớ thấy nhà thèng láng giềng xây cầu làm đượng, lập phố rất ư là hoành tráng. Bên ni nhà mềnh thì đường vặn vẹo như rắn bò, nhà cửa leo heo. Trên "con sông Hồng chảy vào đất Vịt" làm.. bim giới, mấy cái cồn cái giữa sông cây cối um tùm xanh tốt mới hỏi thổ công.
- Cái vườn kia của nhà ai dzạ?
- Của Tung Cẩu, hôi xưa nó chưa đắp đập thì nước ngập quanh năm. Giờ nước ít nổi lên nó qua trồng cây, nhà mềnh ra cản không được.. im luôn(!).
- Ờ, có cái doi đất con con, cái chỗ ni không có chi đặc biệt vì đã có Thác Bản Giốc làm ví dụ rồi!
- Ựạ.. Nó còn thiếu vác cột mốc sang bên này cắm thôi (ranh giới ở đây lấy giữa dòng sông Hồng làm chuẩn - Bên này mènh xây bờ kè, làm được giống nó nhưng nó không cho nên như thế này đấy!
- Ặc...
Hắn hự một phát như chó hóc xương.. Đành chịu vậy(!)
Thổ công gục gặc nhăn nhó.
- Năm ngoái (9/2014), cũng vì cái vạ nước sông cạn, 5-6 cái ghe hàng phải neo ghé vào cái bóng mát bên nó để chờ lên hàng bị tóm. Giang hồ định qua kéo về, húc nhau trên sông làm một thèng "muỗi" tõm xuống nước teo đâu mất xác. Chúng vãi đạn một hồi bắt sống 7 em nhà ta đến giờ đưa đi đâu không biết. Mất cả nửa tháng đi kiếm xác muỗi trả nó mãi mới yên.
- Ừm.. mối tình giềng.. mẻ nhà ta còn dài tập mờ..
Hắn ngán ngẩm vừa gà gật vừa giật thột không biết do giựt mình đường xóc hay đuối sức hết hơi để théc méc(!)
Chuyện biển đảo... không chối cãi!
Câu chuyện 1. Siêu.. kế chống cá mập cắn cáp!
Cái vùng biển của tổ quôc.. hình con gium vốn mò cả ngày đêm mới được vài con cá ... mắm.Bỗng dưng từ ngày "tàu lạ" ra vô đông như quân Nguyên thì cá mập liên tục cắn cáp quang(!?). Có bà bán bún vỉa hè bình rằng:
- Xung quanh chả thấy nhà mô có cá cắn, toàn nghe nói nhà cắn của nhà mềnh. Các bác ngâm cứu thử xem hay là mấy nước kia chị em đi tắm biển "chuổng cời", cái đó nó thả rông nhe răng tô hố ra cá mập nó sợ chạy hết qua biển nhà ta không? Nếu đúng để mẹ con tui dẹp hàng bún ra biển bảo vệ cáp quang cho!
Nghe xong thì.. đơ một lúc không bình thêm được câu nào. Hắn vội vàng trả tiền bún đứng dậy quên ăn, quên lấy luôn cả tiền thừa (!)
Thoáng nghĩ:Nếu đúng vậy không chừng dân tình đỡ tốn khối tiền chạy nuôi.. nghĩa vụ(!) Phải làm báo cáo, lập đề án gửi ngay lên các cụ mới được(!)
Câu chuyện 2. Con cháu đứa nào đòi ?
Ngày nọ có cái cuộc hội họp Sang la (Shangri La), nghe đâu để bàn soạn, phân xử cái chuyện đòi đất đòi đảo chi chi đó. Không thấy cha con nào trong nhà.. la mà nghe có thèng thủ thỉ "chuyện xích mích của anh em trong nhà". Thế là có cô hủ tiếu gõ lầu bầu:
- Trong nhà mà sao ầm ĩ cả lên thế? Zức hết cả đầu (!)
Anh xe ôm bảo:
- Ấy, cái chuyện đòi.. la gì đó. Đời này không đòi được thì để con cháu nó đòi. Cãi cọ làm gì?
Bà bán bánh tráng với mực .. xé tay chen vào.
- Mả bố nhà anh! Nó vô nhà ngủ với vợ nhà anh năm nảo năm nao tới giờ. Anh bảo mai mốt con cháu đòi, con cháu đó là con anh hay con nó hử?
Anh xe ôm co giò gác lên đầu xe ngửa mặt ngó lơ, lấy tay sờ cằm ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm.
- Lúc đó tui với mí bà nghẻo mịa nó rồi biết đâu mà nói (!?)
Câu chuyện 3. Đem cha nó ra đó mà thờ!
Lang thang trên phố, thấy cánh xe ôm tụm năm tụm ba hậm hực bàn về câu chuyện tỉnh nọ chi mấy trăm tỷ làm đền thờ họ Khổng. Khi bị phanh phui ra mới lòi chuyện dân chúng chả ai biết gì. Các quan vội vã mở hội.. nghé bàn kế chuyển sang thờ họ khác cho êm chuyện.
Hắn nghẫm nghĩ rồi ngửa mặt cười sằng sặc. Thằng cu bán báo dạo trố mặt nhìn rồi hỏi:
- Ông nghĩ cái chi mà cười?
Hắn ra dấu với thằng bé thì thầm:
- Mày kêu mấy thằng quan đó đem ông nội hay cha mẹ nó ra đó thờ. Thế là khỏi mất công bàn mà bài vị lại có tên "thuần Việt" chả ma nào dám thọc mạch nữa! Ích nước lợi nhà đó !
Thàng bé bán báo cười ré đắc chí rồi vứt cả chồng báo chạy như ma đuổi. Chắc là đi "hiến kế" để lãnh thưởng?
Câu chuyện 4: Họp quốc... hụi - Để mai tính.
* Dời luật biểu tình:
Nghe tin sau bốn năm kỳ .. quốc.. hụi. Luật biểu tình vẫn tiếp tục dời qua năm sau. Một bà bán rau muống rong đang đi bỗng nhiên quăng cái gánh xuống đất rồi lăn ra đường.
- Bớ.. đảng ơi ! Tui chờ 5 năm nay để mua cái xe máy cho nhàn thân mà ông cứ dời làm tui "vã mồ hôi trán, dán mồ hôi..l..." .ra rồi đây này!
Thiên hạ thấy lạ bu vào hỏi han thì bà nói.
- Nhà em bị cái luật bé ngực nhẹ cân không cho đi xe máy cấm mấy năm nay. Chờ có luật biểu tình để phản đối cho họ hủy bỏ đi mà cứ lùi... lùi mãi nhà các bác ạ... hu..hu..
- Luật đó có áp dụng đâu? Bà về mua xe máy đi không sao đâu!
Mấy người qua đường thương tình góp ý.
- Dzưng mà nhà cháu sợ phạm luật vì nó đưa ra nhưng có thấy nó hủy đâu? Nhà cháu ít học, lại nhà quê có biết đâu ợ. Nhỡ mua chạy ra đường bị bắt tiền đâu mà nộp? Hu..hu..
Đứng nhìn một hồi, nghe tới đó thì hắn ngẩn tò te, nhìn mấy chú CSGT đang lo phân luồng giải quyết vụ kẹt xe đột xuất cười thầm.
- Lùi đi, cứ lùi đi.. bà này cứ nắm lăn ra đó cho mấy cha lo dọn đường... ngày mai tính !
* "Được quyền im lặng thì ra tòa không được nói.".. Binh... khỏi boong..!
Dưới âm phủ, Năm Cam nghe nghị rau muốn nói mừng quá nhảy cẫng lên:
- Thế là sắp đến lúc có người giết được tụi nó rồi !
Chúng đệ tử của ông trùm xúm lại hỏi.
- Chuyện dương gian có liên quan gì mà Đại ca mừng quá vậy?
- Hồi trước chúng nó xử tao không cho tao khai mấy thằng ăn đút lót bảo kê cho tao nên anh em ta mới ở đây. Tao ức quá vẫn mong có ngày chúng bị xử giống tao. Giờ sắp tới rồi! Hà hà hà..
- Là sao Đại ca? Đám tiểu yêu tò mò.
Ông trùm bỗng nghiến răng, mắt long sòng sọc khiến đám đệ tử mặt mày tái mét, lật đật làm một liêu dâng lên. Năm Cam phê xong một điếu giữ bình tĩnh rồi vừa gật gù vừa giải thích.
- Chúng mày ngu quá! Lúc tao ở trển, lúc đầu tao khai nhưng hồ sơ không ghi. Ra tòa định khai lại vụ mấy thằng cớm đặng cầu may thoát chết. Nhưng chúng không cho tao nói mà xử luôn. Nay chúng bàn nhau ra luật "được quyền im lặng thì ra tóa không được nói". Chúng nó ăn của dân, moi tiền dân chia nhau, làm bậy làm bạ, mất đất vào tay Tàu, mất biển đảo nhưng không nói cho dân biết... Toàn những chuyện đáng tội chết! Sau này đến lượt chúng ra tòa thì chúng mày nghĩ sẽ thế nào?
Lũ tiểu yêu nghe ra, khoái chí nắm tay nhau nhảy nhót như bắt được vàng khen ông trùm nói thật chí lý.
Năm Cam nghễnh mặt kên kên.
- Không thế sao là Đại ca của chúng mày?
Ông trùm luôn xứng đáng là ông trùm ! Hahahahahahahahaahaha....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét