Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

SAO MÀY KHÔNG LA LÊN ? (Chuyện cười dân gian Việt Nam)

Chuyện kể rằng.
Một hôm Huyện Đề thăng đường xử án, có một bà góa dẫn đứa con gái tới báo án vụ con gái bà bị hiếp dâm ngay trong nhà  . Huyện Đề hỏi mụ góa:
- Mụ có biết thằng nào hiếp dâm con gái mụ không?.
Mụ góa chợt phân vân.
- Dạ... bẩm quan! Nhà con không biết ạ.
- Không biết ai thì nhà mụ đi kiện ai?
- Dạ.. dạ.. kiện đứa hiếp dâm con của con ạ.. Thằng này.. thằng này.. ngay sát nhà.. mà.. mà.. lạ lắm.. lắm.. ạ.  Mụ lắp bắp.
Huyện Đề lại hỏi.
- Sát nhà mụ mà lạ là làm sao?
- Dạ..bẩm quan.. Con nói.. nói vậy.. vì nhỡ nó.. nó thù nó sang hiếp .. con gái con.. nữa.... cả.. con nữa.. cũng.. cũng... Nhà.. nhà.. con chỉ có chỗ tường rào với nhà thằng hàng xóm là trèo qua được thôi ạ..
- Cũng.. cũng cái gì?
- Dạ bẩm! Con đang nghĩ không biết nó có muốn hiếp con nữa không ạ.
- Mụ vừa già, vừa xấu! Ma nó hiếp mụ à?
- Huhuhu.. Quan nói xấu ... xấu em.. hu hu..
- Thế lúc xảy ra mụ làm gì, ở đâu? Có biết không?
- Dạ thưa quan con có biết ạ. Con đứng ngay đó thấy rõ ràng!
Huyện Đề ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Nhà mụ hãy kể đầu đuôi cho ta nghe xem.
- Bẩm quan! Tối qua vào giờ đó.. giờ đó.. Con nghe có chó sủa.. rồi có tiếng động ở chỗ phòng con gái của con. Con rón rén đi tới hé mắt nhìn vô thì thấy... thì thấy.. thấy..
Huyện Đề nóng máu.
- Thấy.. thấy cái gì?
- Dạ thấy.. thấy.. cái thằng hiếp dâm con của con ạ.. huhu..hu ! Mụ góa quýnh quáng bật khóc.
Huyện Đề thấy mụ góa khóc thảm thiết thì chạnh lòng dịu giọng.
- Sao lúc đó mụ không la lên?
- Dạ.. bẩm.. Con nghĩ chắc là kẻ trôm.. mà bắt trộm phải bắt tận tay.. nên con cứ để im coi ạ.. Hú..ú... huhu..
Mụ góa chợt rống lên làm Huyện Đề lúng túng.
- Thôi thôi! Nhà mụ bình tĩnh kể tiếp ta nghe.
- Huhu.. hu.. dạ.. dạ.. Đầu tiên con thấy.. thấy.. nó.. nó đến gần giường con gái con. Huhu..hu.
- Rồi mụ thấy gì nữa?
- Dạ.. Huhu.. Thấy.. thấy nó trèo lên giường con gái con..
- Sao mụ không la lên?
- Dạ.. dạ.. con nghĩ nó trèo lên giường, chưa lấy được gì nên con cứ để im coi sao ạ.
- Rồi sao nửa? Huyện Đề hỏi dồn.
- Dạ bẩm quan! Con thấy nó lột quần áo con gái của con ra ạ... hư hư..
- Mụ thấy nó lột quần áo mà sao không la lên? Huyện Đề ngạc nhiên.
- Dạ.. dạ.. con.. tưởng nó chỉ trộm quân áo nên.. nên.. con.. để im coi nó làm sao.. sao.. ạ.!
- Rồi sao nữa?
- Dạ.. rồi.. rồi.. nó trèo lên.. trèo.. lên.. hư.. hư.. lên..  rồi đè .. lên.. lên con của con ạ..
- Thế sao mụ lại không la lên? Huyện Đề nước nuột bọt hỏi.
- Dạ.. dạ.. hư.. hư.. hư..ư.. ư..
......
Mụ góa ngồi phịch xuống công đường, tự nhiên cứ ư..ư, mắt lờ đờ như lên đồng, rồi lại lăn ra giãy đành đạnh như động kinh. Huyện Đề không biết làm sao. Quay qua hỏi cô con gái.
- Cô kia! Cô kể lại đầu đuôi cho ta nghe!
- Dạ.. bẩm quan! Cô gái lấm lét liếc bà mẹ rồi kể.
- Bẩm quan! Tối qua con vừa tắm rửa sạch sẽ, vô giường nằm thì nghe có tiếng chó sủa, rồi lại nghe có tiếng động. Rồi con hé mắt ra nhìn.. rồi thấy có người mở cửa phòng con, lúc dầu con nghĩ là kẻ trộm nên năm im coi sao. Lát sau, con thấy thằng đó rón rén đi vô phòng của con. Con cứ để im coi nó định trộm gì.. Rồi nó từ từ.. từ từ.. tiến đến giường của con. Lúc này con hé mắt nhìn ra thì thấy mẹ của con đang lấp ló ngoài cửa  ạ.
- Uhm, khúc này biết rồi, kể tiếp khúc sau đi. Huyện Đề sốt ruột.
- Dạ bẩm quan.. Con nghĩ có mẹ của con ngoài cửa nên yên tâm, cứ để im coi.!  Rồi nó.. nó..
Cô gái chợt ấp úng.
- Nó.. Nó... làm sao? Huyện Đề lại nấc cụt.
- Dạ.. nó trèo lên giường, lấy tay mò mẫm khắp người con. Con nghĩ chắc nó tìm nữ trang.. nên cứ để im coi... Hu..hu..  Cô gái bắt đầu khóc.
- Trời ơi! Rồi sao nữa? Huyện Đề nói như muốn gào lên.
- Rồi nó.. cởi hết quần áo con ra,. hu.. hu..
Huyện Đề đứng phắt lên.
- Tại sao lúc đó không la lên?
- Dạ con, dạ con tưởng nó không thấy gì thì sẽ bỏ đi nên cứ để im coi. hừ hừ.. hu hu..
Huyện Đề ngồi phịch xuống ghế thở dốc.
- Tao mệt với mẹ on mày quá.! Rồi sao nữa kể tiếp đi.
- Dạ bẩm quan..
- Bẩm, bẩm cái gì? Kể tiếp đi! Huyện Đề gắt gỏng.
- Dạ.. bẩm.. dạ.. Nó cới quần áo con ra.. xong.. nó không đi mà lại tự cởi quần áo của nó ra ... rồi .. rồi .. nó.. nó.. nằm đè lên con.
- Sao mày không la lên?
- Dạ.. dạ.. Con định là lên, nhưng thấy có cái chi cưng cứng chọc dưới bụng con.. con nghĩ chắc nó sợ con la lên nên mang cây gậy phòng thân.. con sợ nó dánh con. Nó cởi..quần áo nó ra thì con tưởng nó dùng để  trói con lại.. Nên con cứ để im coi.. Hý.. í....hí..í.i.i..
- Rồi.. rồi.. sao.. sao? Huyện Đề run rẩy, lắp bắp..
- Dạ rồi... rồi.. nó.. nó.. nó.. không trói con mà chọc cái ấy.. ấy.. vô con ạ.
- Sao mày không la lên?
- Dạ.. dạ.. Tại con tưởng mẹ con sẽ la lên.. nên.. nên . con không la  ạ. Với lại lúc đó nó..  nó.. chọc vô rồi nên.. nên.. Hý.. hi.... Con không biết đâu! Quan xử cho con ạ! Hý..hii.i..
Cô gái rên rỉ, Huyện Đề trợn mắt ngửa mặt nhìn lên trần công đường. Hết biết phân xử ra sao  (!) Suy nghĩ một hồi, Huyện Đề phán.
- Báo án không chỉ được kẻ mưu hại, vật chứng lại đã mang đi mất không có  để chứng thực..Giờ bản quan bãi đường suy nghĩ thêm rồi sẽ xử sau.
Hai mẹ con bà góa lạy lục năn nỉ.
- Trăm lạy, ngàn lạy quan, xin quan xử cho mẹ con con ạ!
Huyện Đề đứng lên thủng thẳng đến bên mẹ con nhà kia nói nhỏ.
- Bữa nào quan đến, dựng lại hiện trường. Mẹ con nhà bà phải nhớ là quan làm gì thì cứ để im coi nhá !
Mẹ con nhà góa líu ríu vâng dạ ra về, miệng vẫn rấm rứt rên rỉ  chưa thôi.
...
Hết chuyện! :v
Sao mày không la lên?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét