Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

LÁNG GIỀNG TỐT

  Hai nhà cạnh nhau, chung cái bờ rào thưa. Xưa nay chó mèo vẫn qua lại chôm chỉa, giành miếng ăn của nhau.. Con gà gáy cả hai nhà cùng thức, con chó sủa hai bên cùng giật mình. Ông bà xưa dạy: "Bán anh em xa mua láng giềng gần". Vì thế hàng xóm hai nhà cũng nhiều tình lắm nghĩa với nhau lắm lắm!.. Ấy là vì "Nước xa không cứu được lửa gần". Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau... Gần nào hơn thế nữa?
Gần thì lại có câu: Cân lân, cận mục..
Ngày dọn nhà cuối năm,  hai bên cũng cùng mời nhau uống chén rượu. Ngày lễ tết, giỗ chạp vẫn cùng qua lại.. Khi trúng gió, hắt hơi, sổ mũi  cũng giúp nắm lá, bó rau, ít cũng hỏi thăm nhau vài câu.. Tình thân ngày lại càng thân..
     Rồi thời gian trôi qua, người may mắn làm ăn khá giả sau những chiêu trò chỉ Trời biết, đất biết. Kẻ xui rủi trời sinh vốn dốt nát quê mùa nên mèo vẫn hoàn mèo(!).. Thời gian đầu, câu láng giềng hữu hảo vẫn nhắc tới mỗi ngày..  Ông anh hàng xóm nhờ làm ăm khấm khá, vợ giỏi con khôn nên xây nhà to hơn, công danh sự nghiệp coi bộ cũng to lớn hơn. Bên này chú em hàng xóm, vợ chồng lấm lét nhìn sang anh lên xe xuống ngựa. Cô vợ thì chép miệng, anh chồng nhìn sang cũng llắm lúc suy tư nhưng chả biết làm sao, ngầm tủi với danh phận của mình. Tự an ủi tại trời cho đỡ nhục.
       Bên kia, anh hàng xóm đi về cũng thường liếc mắt trông ngang hấp háy. Có điều, cái liếc mắt của ông anh hàng xóm không hẳn là muốn xem chú em kết nghĩa, cậu láng giềng tốt, anh em tốt của mình có cần giúp đỡ gì không. Mà thói đời nơi anh ta lăn lộn đã giúp anh ta nhìn ra cái khác nơi nhà hàng xóm. Nhìn mảnh vườn, ông anh thầm chê chú hàng xóm kém cỏi hơn mình.. Thầm ao ước cái mảnh vườn bé nhỏ nếu ghép lại với mảnh vườn nhà mình sẽ thành to nhất xóm! Sẽ vừa đẹp cho cái biệt thự của mình. Cái ao kia mà về tay mình, sẽ xây bờ, be liếp thì tuyệt biết bao nhiêu! Chả biết dun rủi thế nào mà thằng em lại có con vợ đẹp hơn cái mụ vợ nhà mình? Chắc nó nghèo, ăn ít làm nhiều mà giữ dáng hay tại mụ vợ nhà sẵn cơm sẵn cá ních đẫy vào thành ra khó coi chăng? Tính ra chú em hàng xóm nghèo nên chỉ trồng trọt vớ vẩn, hoa lợi chẳng được là bao. Ấy thế mà bao lần sang tỉ tê gạ gẫm mua lại thì nhất quyết không bán.! Gài cho nó vay mượn lúc mất mùa đói kém để ép khéo nhưng nó cố sống cố chết, bóp mồm bóp miệng vợ con lại để trả chứ cũng không chịu nhượng luôn. Cứ bai bải kêu là của ông bà để lại. Thêm nữa, bán rồi thì vợ chồng con cái nhà chù sẽ ở đâu? Rồi ông anh ngắm cô vợ của chú hàng xóm thấy trẻ hơn vợ mình. Vốn đẹp người đẹp nết nhưng phải cái tội nghèo mà dung nhan uổng phí chả bù cho xứng đáng? Lại nghĩ: Đời có bao nhiêu? Đang lúc đắc thời, không tranh thủ thì e cũng uổng!
      Mỗi khi trúng mánh, ông anh vẫn sang thăm chú em. Lúc thì tán gẫu, khoe tý cho vui, khi thì đem cho vài thứ lặt vặt mà mình "dùng không hết", tranh thủ vài câu góp ý hay thương cảm chú em vất vả. Lại mấy câu khen cô vợ đẹp đảm đang.. Những hôm chú em không có nhà thì lại thêm cả chút thương cảm tội nghiệp cho nhan sắc cô em không được may mắn.v.v. Khiến lúc nào vợ chồng chú em hàng xóm cũng phải cảm ơn, cũng phải chạnh lòng mà thêm quý ông anh hàng xóm tốt bụng! Luôn nghĩ may mắn có người hàng xóm tốt, láng giềng tốt.
     Được cái, mấy mét vải, chai dầu thơm, cái khăn, cái lược, hộp bánh gói quà.. Vô tình hay cố ý đã làm nhà cửa chú em có chút tiếng cười hỉ hả vui vui. Chị vợ cũng như đẹp hơn với những bộ quần áo mới. Ông anh bên kia và cô em bên này cũng nhìn qua liếc lại thăm nom nhau nhiều hơn.Càng làm ăn khá, ông anh càng có cớ sang thăm hỏi nhiều. Những lúc chú em bận đi làm thì hình như ông anh hàng xóm lại hay rảnh nên ghé chơi cũng lâu hơn thì phải.. Có lẽ ông anh hàng xóm làm sếp nên hay rảnh khi chú em bận đi làm? Sang nhà chú em, có cô vợ chú em ở nhà. Chuyện trò những gì thì trời biết đất biết.. Hai anh em, một đàn ông, một đàn bà với nhau biết chứ tôi cũng chịu!
      Ngày ông anh phá cái nhà cũ để xây nhà mới, dọn cái vườn nhà mình để chở cây cảnh về trưng thay cho mấy cây mít, cây ổi. Cái bụi tre, khóm trúc trồng làm hàng rào mỗi ngày một lớn, rậm rạp xấu xí, quê mùa.. lấy lý do chặt đi xây tường rào cho đẹp, hai anh hàng xóm lần đầu xích mích với nhau bởi chú em nhà nghèo cứ cãi cái ranh phải nằm chính giữa bụi tre, vì tre ông bà xưa trồng làm dấu, giờ tre mọc sang cả bên nên phải lấy giữa làm ranh mới đúng!. Còn ông anh láng giềng thì cãi ranh phải nằm mé bên kia bụi tre, vì bụi tre do ông cố ông kỉnh nhà tôi trồng!. Tranh cãi tới lui nhưng đưa ra làng xã thì các vị làng xã cũng lắc đầu! Bởi là chuyện hai nhà, giấy tờ thì nhập nhèm từ đời nảo đời nào.. có cái nào ghi rõ cái cục đất, bụi cây nào, nằm trên cái ranh và nằm chỗ nào đâu mà phân xử? Ông anh thì tuyên bố" Tre mọc đến đâu, đất nhà tôi tới đấy! Bây giờ, ông anh hàng xóm giàu có, tướng tá bệ vệ hơn người. Nếu xô xát thì chú em bưu đầu mẻ chán là chắc.! Kiện cáo thì ông anh lắm tiền nhiều của, có thể ung dung lui tới hầu tòa chứ chú em hàng xóm nghèo hèn, đầu tắt mặt tối..  thời gian đâu mà thưa với gửi? Mà thêm nữa, cô vợ đẹp không biết vì sao lại tỷ tê khuyên chồng thôi bỏ cho yên vui làng xóm, giữ tình anh em.(!). Tý đất chó ỉa không đáng ! Chú em ngẫm nghĩ  câu tình nghĩa cũng nhiều, nhưng xót của cha ông để lại thì vẫn tức!
     Cuối cùng cái tường rào cũng được xây mé bên cạnh chỗ bụi tre  phía bên chú em hàng xóm nghèo. Hồi đầu, ban ngày ban mặt thì chú ra đứng đó cãi cọ, ngăn trở đám thợ được. Chứ đêm hôm mệt mỏi, ngủ rồi hay buổi chú phải đi làm thì anh hàng xóm xua thợ ra xây, làm sao mà cản? Mà khi tường đã xây rồi, nếu phá thì không chừng lại bị thưa vì tôi "phá hoại tài sản", bị chê cười vì không biết quý trọng tình làng nghĩa xóm! Cuối cùng đành ngậm ngùi bỏ cho rồi! Xem như những gì ông anh láng giềng tốt đem cho từ trước tới giờ đổi lại bằng chút đất cha ông cũng được(!).

Bên ni hàng rào ngó qua bên nớ!

     Nhà cửa xây xong, ông anh hàng xóm qua chơi, mang theo hộp quà như thường lệ. Chú em vì ấm ức chuyện lấn đất lấn vườn mà mặt mày vẫn còn hậm hực kém vui. Bắt chân chữ ngũ hút thuốc lào ra vẻ bất cần, không thèm bắt chuyện. Ông anh nhỏ nhẹ.
 - Chú cứ thế! Anh thương chú, coi chú như em rưột thịt của mình! Anh em như thể tay chân, láng giềng như răng với môi. Tôi đâu nỡ nào tham của chú hay để chú thiệt mà giận nhau làm vậy?
Cô vợ tiếp lời.
-  Thôi, chuyện qua thì cho nó qua. Nói vậy chứ vợ chồng em sống đây còn phải nhờ cậy ở anh nhiều. Tính toán chi chút chuyện cỏn con. Mong bác bỏ quá cho. Nhà em nói vậy chứ không để bụng lâu đâu.!
-  Cô nói phải! Nhưng tôi cũng áy náy lắm.! Cũng có thể tôi nhầm lẫn cái ranh không chừng(!). Thôi thì ngày mai tôi làm tân gia nhà. Qua mời vợ chồng cô chú sang chơi. Nhưng nghĩ, thân thế tôi bây giờ không phải như xưa. Chú là em tôi, nếu có sơ xuất gì thì bà con lối xóm cười chê thì cũng mất mặt. Tôi mang theo đây chút quà, cùng với món tiền này. Bàn với cô chú thế này: Mai cô chú sang chơi, cầm theo mấy triệu trong này làm quà mừng cho mọi người nhìn thấy mà trọng cái tình nghĩa anh em mình. Tôi được cái tiếng mà chú cũng được cái danh. Còn lại thì cô chú chi dùng, sắm sửa trong nhà hay xây lại cái mồ mả cho các cụ gọi là tròn cái hiếu đạo!
      Miệng nói, tay ông anh móc ra bọc tiền to tướng khiến cả vợ lẫn chồng chú em mắt chữ O mồm chữ A bởi nó quá lớn.! Cả đời hai vợ chồng dễ gì mà có được số tiền ấy! Cả trăm triệu chứ chơi sao? Mà sao ông anh giàu thế?
Ông em thì vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc như không tin vào mắt mình. Chị vợ thì sướng đến mê mẩn, lắp bắp nói chẳng ra lời.
-  Sa..o.. Sao... Ba... Bác nói cho... cho.. vợ chồng... e.. em .. ca... cả cho.. chỗ.. nà.. nà.. này sao?
Ông anh cười xòa.
-   Tôi đã nói rồi mà! Chuyện sai hay đúng. Tôi cũng không để cô chú thiệt thòi vì tôi đâu. Mai này hàng xóm nhìn vào, thấy tôi với chú tình thân như thế. Cô chú cũng được phần kính trọng. Còn đứa nào dám ăn hiếp hay đụng chạm vào nhà chú có phải không nào?
     Cái vịn vai cô em hàng xóm của ông anh khiến sự thân mật mến thương lại tràn đầy nghĩ tình láng giềng tốt, anh em tốt! Cô vợ chú em đang đà sung sướng vội đứng lên tính đi lấy nước mời khách, khiến cái tay ông anh vô tình rớt trượt xuống cái mông nóng bỏng vì nhấp nhổm trên ghế từ nãy tới giờ!
   Chân bước đi nhưng cô em ném lại cái nhìn - hay liếc(?) - ông anh hàng xóm. Miệng thả lời oanh.
-  Thì từ xưa tới giờ, ngoài chút chuyện hiểu lầm nên đụng chạm với anh, chứ hàng xóm cũng có ai dám đụng vào em đâu chứ!
Ông anh tròn mắt liếc lại mà cười ha hả. Thật là sảng khoái!
Chú em đã vui vẻ trở lại, thoáng nhìn cái tay ông anh sượt qua cái đít vợ mình cũng không kịp lấy gì thắc mắc. Bởi gói tiền còn gây sự chú ý nhiều hơn!
    Chuyện phiếm một hồi, ông anh nhấc đít đứng lên, Lấy lý do về chuẩn bị công việc tâm gia. Trước khi rời bàn, không quên nhắc lại.
-  Mai sang nhé!.
Cả hai vợ chồng chú em đều "dạ" thật là ngoan ngoãn!
     Ngày tân gia nhà ông anh.. Hoành tráng, đông vui xứng với cái giàu sang của chủ nhân ông. Vợ chồng chú em qua mừng vời cái phong bì mấy triệu bạc khiến cả làng lác mắt xuýt xoa. Khen hai gia đình sống chí tình chí nghĩa! Bữa tiệc gần tàn, chú em vì còn phải đi làm nên cụng vài ly rồi  kiếu ra về trước, để lại cô vợ chia vui với gia đình ông anh hàng xóm.
     Khách hết, tiệc tan. Cô em về nhà chuẩn bị cơm tối cho chồng. Ông anh vì có việc nhà nên nghỉ chẳng đi đâu. Bia rượu làm ông nóng nực, Vợ chồng ngồi kiểm phong bì mừng thì lại nhớ chuyện phong bì nhà chú em, miệng cười tủm tỉm. Lấy lý do nhà đông người dọn dẹp ồn ào. Ông chạy sang nhà chú em nằm nghỉ cho đỡ mệt. Cô em hàng xóm mừng rỡ, nhiệt tình chăm lo đền đáp tình nghĩa láng giềng. Ông anh hàng xóm được nghỉ ngơi yên ổn bên nhà chú em gần trọn buổi chiều, mãi tới lúc chú em sắp đi làm về mới lững thững về nhà mình ăn cơm, phong thái thật là mãn nguyện trong con mắt đắc ý của cô em hàng xóm đang còn ngó theo.
     Chẳng biết ông anh sang nghỉ ngời thế nào. Chỉ biết tối ấy, chú em nghe vợ thủ thỉ bàn bạc với chồng để cho ông anh mượn cái ao trước nhà, sẽ đào đất đóng gạch cho vợ chồng xây nhà mới. Be bờ thả cá cho đẹp cảnh của cả hai bên. Nghe cũng có lý!.
     Ông em nghe vợ thủ thỉ đã vui lại càng thêm vui. Quàng tay ôm vợ vào lòng, tính tò tý phè phỡn chút thì chị vợ kêu hôm nay mệt vì lo việc ông anh cả ngày(!). Chồng thương vợ chí tình mà vất vả nên cũng đành thôi. Ngáp ngáp vài cái rồi lơ mơ đi vào giấc ngủ.
   Loáng thoáng nghe vợ nhắc chuyện cái ao với tiền nong gì đó... Anh ậm ừ trong họng.
-  Ự.. ừm.. Mai tính!
   Bên kia, ông anh hàng xóm ăn nhệu nhạo vài miếng xong, đã lên giường ngáy ồ ồ như kéo gỗ tự lúc nào! Chắc bận rộn cả ngày nên hôm nay cũng mệt! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét